Không ưa cách gọi trịnh trọng “nhiếp ảnh gia”, Dzungart nhận mình là kẻ sang ngang, từ hội hoạ chạy sang nhiếp ảnh: “Hội hoạ và nhiếp ảnh. Tay phải và tay trái của một đam mê. Máy ảnh đến sau cây cọ như một ma lực, một nỗi ám ảnh không thể dứt. Nó lôi kéo, nhấn chìm và bao bọc tôi trong hoan lạc. Thật lạ kỳ phát hiện ra mình có được niềm vui mới”.
Lâu nay Dzungart nổi tiếng với những tác phẩm nghệ thuật xoay quanh chủ đề phụ nữ yếm thắm, áo dài, gợi nét hoài cổ xa xưa. Loanh quanh với cái cũ kỹ ấy vài chục năm. Rồi một ngày anh bị “ngộ” nude. Chụp nude chưa lâu nhưng “gia tài” Dzungart gom được dư sức làm một triển lãm. Nhìn hình nude của Dzungart người yêu nhiếp ảnh nhận ra ngay: không nóng như người ta vẫn thấy, cũng không lồ lộ như cách một vài người đã làm.
Dị ứng với hotgirl
Hỏi anh về cái vụ “bảo vệ môi trường” của một chân dài đình đám, anh cười nhẹ “Cái tay nhiếp ảnh ấy phí phạm N.Q vô cùng. Một người mẫu như vậy có thể chụp ở góc khác, vị trí khác thì cô ấy sẽ lên đời. Đằng này lại lôi ra giữa núi rừng vu cho cô ấy là một cái cây, tuyên truyền bảo vệ môi trường. Thật lố bịch”. Tưởng Dzungart “thèm” được chụp siêu mẫu nhưng anh khẳng định dứt khoát: “Đó không phải cái “gu” của tôi”.
Anh không khoái hotgirl, người mẫu chuyên nghiệp, cùng các thể loại veddett, “mẫu” của anh là sinh viên, học sinh, là những người phụ nữ bình thường trong cuộc sống: “Những kiểu như Hoàng Thuỳ Linh, Lê Kiều Như… chưa bao giờ vào mắt tôi, chưa bao giờ tôi coi họ là cô gái Đẹp”.
Vẻ đẹp bên trong của người phụ nữ cuốn hút Dzungart hơn nhiều. Anh gọi đó là cái Duyên. Có chuyện thế này, trong một show ảnh, “mẫu” xin anh điếu thuốc lá trước khi nhập cuộc chụp hình áo dài, tự dưng anh lặng đi, thuốc vẫn đưa, lửa vẫn mồi… nhưng khói thuốc ấy đã làm… mờ ống kính.
Một trong những tiêu chí của Dzungart khi chọn mẫu là “cô ấy phải là một cô gái tốt, ít ra là trong cảm nhận của tôi qua tiếp xúc, chuyện trò”.
“Gia tài” nude của Dzungart kha khá, nhưng cái sự ngại ngần mỗi khi làm việc với “mẫu” nude của người đàn ông chớm qua tuổi 50 này vẫn còn. Câu nói quen thuộc của Dzungart: “Em có thể cởi một chút được không?”.
Anh kể: “Có cô chỉ cởi để tôi chụp ba tấm rồi … má đỏ lựng, chân tay lóng ngóng … tôi bảo “em mặc đồ, cám ơn em, thế là Ok lắm rồi”. “Chụp với sự tôn trọng, quan tâm từng chi tiết nhỏ, sẽ có được sự tin tưởng của mẫu”, bí quyết của anh.
Người đàn bà trong tác phẩm nude của Dzungart dẫu trút bỏ yếm thắm, áo dài vẫn dịu dàng, đằm trong không gian tĩnh: “Nude là phơi nhưng phơi trong không gian riêng chấp nhận được”. Anh muốn mỗi bức ảnh phải giống như một bức tranh, đẹp mà không lộ liễu. Thế nên không thấy anh vận dụng thủ thuật đánh ngược sáng cho vòng một nở ra.
Người xem chẳng có cơ hội ngắm mặt người đẹp. Khuôn mặt người đẹp trong tác phẩm nude của Dzungart bao giờ cũng được cất kín cẩn thận: “Khi cái mặt hiện ra, tôi có cảm giác công chúng nhìn vào mặt nhiều hơn nhìn body rồi bình luận, đó là cái nhìn… chợ. Khi mặt lộ rõ thì cảm xúc về bức ảnh giảm bớt”.
Che mặt nhưng Dzungart lại thích khoe tay và khoe lưng phụ nữ. Đôi tay đàn bà chẳng những giàu ý nghĩa mà còn tạo được bố cục trên ảnh đẹp. Nếu cần gợi cảm một chút, sexy một chút, Dzungart không nhấn nhá ở các bộ phận nhạy cảm của phụ nữ mà hướng dẫn “mẫu” diễn bằng tay.
“Tôi nhát lắm”
Có bạn trẻ hỏi: “Vợ đẹp, con khôn rồi, vẫn thích ngắm các cháu như vậy, có xấu không bác?”. Dzungart trả lời: “Tại sao lại không thích ngắm và tại sao lại không được ngắm. Phụ nữ dù đẹp hay chưa đẹp, họ là những bông hoa của cuộc đời. Tôi vẫn sẽ ngưỡng mộ cái đẹp ấy đến khi trái tim ngừng đập”. Chẳng ngại thú nhận “yêu phụ nữ” và cho đến giờ Dzungart vẫn giữ được mái ấm gia đình.
Anh có một hậu phương vững chắc, đó là bà xã sáng nào cũng chuẩn bị đồ ăn cho chồng, gọi điện từ cơ quan nhắc chồng đừng bỏ bữa … Dzungart ví mình như quả chuông đồng hồ, lắc rất nhiều nhưng chưa bao giờ phá vỡ chiếc hộp. Anh bạn Trần Huy Hoan có lần “ghen” với Dzungart: “Tao nể mày. Bởi mày cân bằng được cuộc sống gia đình và đam mê”.
Còn Dzungart lại thèm chất bạo liệt đến tinh tế ở Hoan. Anh tự thấy mình chưa tới đích: “Tôi nói với vợ tôi rằng: “Em đã kéo anh xuống (trong nghề nghiệp), là lúc tôi cảm thấy bị ức chế, tôi cần, tôi muốn bay cao hơn nữa. Nhưng cái thằng đàn ông là tôi khi tỉnh lại, lại hài lòng với mình, chấp nhận được vợ “kéo xuống” như thế. Gia đình rất quan trọng với tôi”.
Từng chụp nude rải rác gần 10 năm nay, nhưng giờ mới chính thức vào cuộc và công bố ảnh. Có nhiều lý do nhưng trong đó có lý do gia đình: “Tôi có hai đứa con gái, một đứa đang tuổi lớn. Tôi có vợ, một công chức thuần túy”. Có lần Huy Hoan góp ý: “Ảnh cậu cần lẳng thêm chút nữa”, Dzungart đáp: “Lẳng nhưng chút thôi. Một chút ở khoé mắt, ở tay. Nhiều người xem ảnh nude bảo tôi chụp kinh thế nhưng tôi thấy tôi chưa tới đâu, tôi còn nhát lắm”.
Dzungart tên thật Nguyễn Quốc Dũng, sinh năm 1959 tại Hà Nội, hiện là hoạ sỹ tự do. Những triển lãm cá nhân của anh: Duyên xưa (2003), Duyên xưa 2 (2005), Nhớ (2008), Đi qua mùa sen (2010), tham dự “Bách Việt”, Triển lãm mỹ thuật tại Mỹ (2004). Dzungart có tranh ở các bộ sưu tập tại Pháp, Mỹ, Nhật, Singapore…Tham gia và đoạt một số cuộc thi ảnh toàn quốc và quốc tế. Từng triển lãm nhóm ảnh Nắng tháng ba (2008), Nhịp thời gian (2009), tại Hà Nội.
Nude không phải là cởi truồng
“Thế nào là bức ảnh nude đẹp? Những hình nude của nhiều ngôi sao hiện nay anh thấy đẹp không?”. Dzungart cười: “Đó không phải là nude, đó là… cởi truồng. Như L.K.NH ấy chỉ là làm hàng thôi”. Anh đang ấp ủ triển lãm ảnh nude dù biết rất khó: “Mặc dù ai cũng khen đẹp, khen thích nhưng ai cũng ngại vì nhạy cảm. Nên thân phận ảnh nude hiện tại thường trôi nổi trong các ở gallery tư nhân hoặc ở quán cà phê”.
Chụp nude nhiều song hành động mạnh bạo nhất của Dzungart với “mẫu” cũng chỉ đến… cầm tay. Anh yêu bàn tay mảnh dẻ, nhẹ nhàng như cái đẹp mong manh dễ đi vào tim, cần được che chở. Thắc mắc một điều, có vợ đẹp sao Dzungart không “khoe”? Hoá ra, kẻ yêu phụ nữ này khá ích kỷ: Không thích thiên hạ ngắm vợ mình.
Như nhiều nghệ sỹ, anh ngưỡng mộ nhan sắc của “người đàn bà đẹp” Thuỷ Hương nhưng chưa bao giờ Dzungart “tị” với Trần Huy Hoan, Lê Thanh Hải cái cơ hội được thăng hoa cùng nhan sắc. Với anh, một cô bán báo cũng có thể trở thành “mẫu”: “Có thể cô ấy đẹp, có thể cô ấy xấu nhưng cái tôi hướng đến là cái bên trong, chứ không phải cái hình thức nhiều”.
Ý kiến bạn đọc