“Ở đấy chẳng có cái quái gì cả”, ông nói rằng mình từng nghĩ như vậy. “Nó chẳng khác nào một địa điểm du lịch tồi tệ nhất”.
Nhưng rồi ông thú nhận: “Tất cả những khái niệm ban đầu của tôi về nơi ấy hoàn toàn sai bét.”
Có lẽ Burkia Faso chẳng phải một điểm đến du lịch gì thật, nhưng đó chính là lý do Pace trở nên yêu thích nơi này – vì “đối với một nhiếp ảnh gia”, ông giải thích, “nó thật tuyệt diệu”.

David Pace (giữa) tại châu Phi
Pace tới châu Phi trong bộ dạng thiếu chuẩn bị về mọi mặt. Ngôi làng Kabara không có điện, đường nhựa hay hệ thống dẫn nước, nên những việc đơn giản như sạc pin máy ảnh cũng thành chuyện phiêu lưu. Khí hậu thì có thể nóng tới 120 độ F (48 độ C) vào ban ngày. Thật dễ hiểu tại sao Pace nói rằng ông trở về trong tình trạng “kiệt sức” và “nghĩ là mình sẽ không bao giờ quay lại”.
Trở về California, Pace dần hồi phục về tinh thần lẫn thể lực, ông bắt đầu rửa ảnh và xem lại hình mình chụp. Ông nhanh chóng nhận ra một điều: những bức ảnh màu ông chụp cho vui bằng máy kỹ thuật số cuối cùng lại đẹp hơn mấy bức đen trắng mà ông chụp theo kiểu nghiêm túc. Nhận sự khuyến khích từ vợ, ông quay lại châu Phi vào năm sau. Càng ở đấy lâu, ông càng thấy rằng người dân Burkina Faso thật cuốn hút – họ cởi mở và nồng hậu, nhiệt tình chào đón ông đến với cộng đồng của họ. Và rồi Pace bắt đầu lui tới châu Phi thường xuyên hơn.
Vào mỗi chuyến đi, Pace bắt đầu thử chụp theo nhiều đề tài và mô týp khác nhau. Đầu tiên là chụp chân dung tại khu chợ – chủ yếu vì ông khoái các họa tiết sống động ở đây.

Bà cụ trong chợ vải, David Pace

Hai bé trai Burkina Faso, David Pace

Một cô gánh củi về nhà, cô mặc áo in hình… ca sĩ Shakira. David Pace nói rằng khi ông đưa những tác phẩm này cho các tòa soạn xem, họ không thích chuyện người châu Phi mặc áo in kiểu Tây, và muốn Pace chụp những bức có dân tình ăn mặc “truyền thống” hơn. Pace đã rất giận và không đưa ảnh của mình cho họ nữa.



Mỏ đá Karaba, David Pace

Các hình ảnh khác chụp khu mỏ gạch của David Pace:

“Tung gạch cho nhau”

“Cái thang”

“Đo tỷ lệ”


“Tự làm cán cuốc”

“Mài bén”

“Tấm lưng”
Năm 2009, Pace quyết định rời bỏ việc dạy học ở Santa Clara để trở thành giám đốc của một chương trình du học mới, đem học sinh Mỹ đến Burkina Faso theo kiểu trao đổi sinh viên. Giờ đây ông dành mỗi mùa thu ở châu Phi, và tận tâm tham gia dự án xây thư viện của hai bạn đồng nghiệp – những người đã rủ ông đến Burkina Faso hồi năm 2007. Dự án của họ hiện đang nhận tài trợ từ NGO, có tên Friends of African Village Libraries (Bằng hữu của các thư viện làng tại châu Phi). Bộ ảnh khu mỏ đá Karaba của David đã đi triển lãm lại các gallery ở New York và San Francisco.
Ý kiến bạn đọc