VUA NHIẾP ẢNH - VUA MÁY ẢNH
Kiến thức cô đọng - Chụp ảnh tài ba - Ảnh đẹp cự phách
Rss Feed

Kỹ thuật chụp ảnh khỏa thân nghệ thuật và sáng tạo: Lịch sử của chụp ảnh khoả thân nghệ thuật P1

Đăng lúc: . Đã xem 23736 - Người đăng bài viết: Phạm Hải Đăng
Chuyên mục : Chụp ảnh người
Kỹ thuật chụp ảnh khỏa thân nghệ thuật và sáng tạo: Lịch sử của chụp ảnh khoả thân nghệ thuật P1

Kỹ thuật chụp ảnh khỏa thân nghệ thuật và sáng tạo: Lịch sử của chụp ảnh khoả thân nghệ thuật P1

vuanhiepanh.com Chỉ dành cho độc giả trên 22 tuổi (Bạn hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc)






NUDE PHOTOGRAPHY
THE ART AND THE CRAFT

Mục lục
1.Lịch sử của chụp ảnh khoả thân nghệ thuật.
  • Tượng khoả thân nghệ thuật với một thông điệp.
  • Sự khoả thân mang tính khiêu dâm
  • Khoả thân mang tính khoa học
  • Nghệ thuật chụp ảnh thoã mãn tính nghệ thuật.
  • Nghệ thuật chụp ảnh tìm được hướng đi của nó.
  • Khoả thân và sự phân loại
  • Phong cách tài liệu
  • Nghệ thuật chụp ảnh thời trang
  • Khoả thân nam
  • Khoả thân nam nữ bình quyền
  • Sự khiêu dâm được khám phá trở lại
  • Ảnh khoả thân thương mại
  • Sự khoả thân nhìn ở góc độ xa hơn

2. Định nghĩa các phong cách và sự tiếp cận
  • Giới thiệu
  • Cơ hội và lựa chọn
  • Các chủ đề khác nhau
  • Theo đuổi một khái niệm
  • Làm việc chỉ với màu đen và màu trắng.
  • Làm việc với các màu sắc
  • Khai thác cơ hội
  • Vượt qua các hạn chế.
  • Lựa chọn và sử dụng sự lắp đặt
  • Sử dụng đồ dùng sân khấu
  • Làm việc với các người mẫu
  • Chọn một người mẫu
  • Trực tiếp với người mẫu của bạn
  • Chuyển thể một thể trạng

3. Khai thác phương pháp kĩ thuật
  • Giới thiệu
  • Ánh sáng
  • Ánh sáng ban ngày ở trong nhà
  • Sự sáng tạo với ánh sáng trong nhà
  • Ánh sáng ở xưởng phim
  • Hiệu quả của ánh sáng nhân tạo
  • Ánh sáng bên ngoài
  • Tạc lại ánh sáng và hình bóng.
  • Điều chỉnh các hình bóng
  • Cùng đùa giỡn với các bóng.
  • Phòng trưng báy ánh sáng
  • Các tư thế chụp ảnh
  • Từ đầu tới các ngón chân.
  • Điều chỉnh các tư thế.
  • Tư thế ánh sáng
  • Phòng trưng bày các tư thế chụp ảnh
  • Sự sắc nét và không rõ nét
  • Tiêu điểm và chiều sâu.
  • Tạc lại sự di chuyển một cách mờ nhạt
  • Sự di chuyển một cách lạnh lùng.
  • Di chuyển máy ảnh.
  • Sự sắc nét và phòng trưng bày không rõ nét.
  • Sự cấu tạo và tranh vẽ theo luật xa gần.
  • Những quy tắc cơ bản của thành phần cấu tạo
  • Vị trí của người mẫu.
  • Khai thác hình ảnh theo luật gần xa.
  • Cận cảnh tương phản
  • Hiệu quả của sự méo mó.
  • Thành phần cấu tạo và phòng trưng bày tranh vẽ theo luật gần xa.
  • Các địa điểm vị trí
  • Đánh dấu vị trí tốt nhất.
  • Các cấu thang và các cánh cửa.
  • Sự liên kết với một vị trí.
  • Khoả thân và tự nhiên
  • Phòng trưng bày các vị trí

4. Việc sản xuất sau đó
  • Giới thiệu
  • Crop hình và làm khung ảnh
  • Điều chỉnh mức độ ánh sáng
  • Thay đổi thành màu trắng và màu đen.
  • Sự điều chỉnh màu.
  • Thêm hậu cảnh.
  • Sự chấm sửa sáng tạo
  • Ứng dụng cái lọc ánh sáng
  • Bảo tồn hình ảnh của bạn

5. Phòng trưng bày của thợ chụp ảnh
  • Giới thiệu
  • Lyn Balzer & Toney Perkins
  • Andreas Bitesnich
  • Syivie Blum
  • Almond Chu
  • Giorgio Gruizza
  • Allan Jenkins
  • Ocean Morisset
  • Gavin O’neill
  • Gabriele Rigon
  • Ragne Sigmond
  • Các câu hỏi được hỏi một cách thường xuyên
  • Mục lục
  • Những công nhận.









Giới thiệu

Với tôi, một hình ảnh thành công là một bức ảnh mà nó có sự tác động ngay lập tức vào mắt người xem, là chiếm lấy sự chú ý của họ, và làm cho họ mơ ước, mỉm cười và suy nghĩ, hay đơn giản chỉ là ngắm nó. Tôi có xu hướng là nghĩ rằng kĩ thuật, mặc dù quan trọng, nhưng chỉ đóng vai trò khiêm tốn. Nó chỉ là phần trợ giúp của hình ảnh.
Kĩ thuật chụp ảnh giống như một ngôn ngữ. Ngôn ngữ của bạn được chắt lọc bao nhiêu, thì bạn lại có thể biểu hiện được sự tinh tế của chính bạn bấy nhiêu, nhưng nếu bạn không có chuyện gì để nói, không có cảm giác gì phải vượt qua, thì những lời của bạn sẽ vẫn y nguyên như vậy. Vì thế tiêu điểm của tôi trong cuốn sách này là làm cho bạn có ý thức về những dụng ý nghệ thuật trong viêc lựa chọn phương pháp kỹ thuật của bạn hơn là thảo luận về các vấn đề chuyên môn. Cũng có rất nhiều đầu mối để cải thiện bức ảnh của bạn. Nhưng đó là lời chỉ dẫn chính trong việc tập cho mắt bạn nhìn vào sự khoả thân bằng sự hiểu biết về nghề chụp ảnh.
Đặt vị trí người mẫu của bạn phía sau ánh sáng để tạc được hình ảnh cơ thể cô ấy với ánh sáng và hình bóng, ví dụ như, bạn không phải làm gì với trang thiết bị của bạn nhưng tất cả mọi thứ phải làm bằng sự hiểu biết và có khả năng sử dụng được ánh sáng, nơi mà bạn để người mẫu của bạn trong khung tương phản sự hiểu biết của bạn về thành phần cấu tạo, hướng dẫn người mẫu của bạn hoà nhập với không khí mà bạn muốn sáng tạo, đó là phụ thuộc vào con mắt và các kĩ năng giao tiếp của bạn, và vv…. Và bạn có thể làm việc dựa trên tất cả các thành phần này ngay cả khi với những loại máy camera cơ bản nhất.
Một khi mà bạn đọc về lịch sử của chụp ảnh khoả thân, có rất nhiều cách để làm cho bạn mở mang thêm, và làm cách nào để mang những ánh nhìn đặc biệt và cảm giác này vào hình ảnh, và khi bạn xem xét những phương pháp kĩ thuật sản xuất sau này, bạn có thể sẽ áp dụng và nhìn váo phòng tranh của những thợ chụp ảnh khác, để tiếp cận vào khía cạnh chụp ảnh này, đó là chương cuối cùng mà bạn chưa viết được, tôi chỉ có thể biếu bạn một cuốn sách về các thành phần đầy đủ của chụp ảnh, và cách để giúp bạn khám phá nhiều hơn. Học cách lựa chọn chúng một cách cẩn thận, và tìm ra sự kết hợp hoàn hảo cho các hình ảnh của bạn. Thưởng thức chúng
1. Lịch sử của chụp ảnh khoả thân nghệ thuật.



Những bản vẽ trong các hang động thời tiền sử, những bức tượng từ thời kỳ Hy Lạp và thành Rome cổ xưa, và những bức tượng điêu khắc khiêu dâm từ Ấn độ và Châu phi, những hình ảnh phụ nữ khoả thân và những vật dụng cổ xưa trên thế giới là những chứng nhận về sự quyến rũ đầy mê hoặc của cơ thể khoả thân.
Sự phát minh của nghệ thuật chụp ảnh thế kỷ 19 đã tạo ra việc miêu tả chân dung mới về con người, và trong khi đó những người bước vào nghề này sớm đã vẽ nên nghệ thuật sơn truyền thống của người Châu Âu về các chủ đề của họ về ánh sáng, thành phần cấu tạo, ánh sáng, và sự khác nhau.


Khỏa thân với một thông điệp
Nói đến kỹ thuật, trong khi những bức ảnh đầu tiên rất khó để làm, họ chuẩn bị bằng cách là theo kinh nghiệm dựa vào mắt nhìn mà bất cứ ai cũng có thể làm được. Khi nghề chụp ảnh đã trở nên phổ biến, thì có quá nhiều hình ảnh khoả thân cả nam và nữ, đang giới thiệu về hoạt động tình dục, vào một môi trường mới, mặc dù thường ở trong cái lốt tính thẫm mĩ. Những hình ảnh khoả thân này, được chụp ở ánh sáng ban ngày, dường như là đã gây hứng thú thực sự hơn khi so sánh những hình ảnh khoả thân này ở trong tranh. Khi đó người xem biết rằng nghệ thuật đã được miêu tả một cách khá tỉ mĩ trong trong ánh sáng ban ngày của cơ thể người mẫu ở cái cách mà cô ấy hay anh ấy chọn trong việc tiếp cận giữa hai hình thức nghệ thuật sớm bắt đầu tiến triển. Đặc biệt, trong mối hoà hợp giữa các nghệ sĩ và người mẫu trở thành cốt yếu.
Nghề chụp ảnh cũng mang lại một sự lựa chọn mà chưa bao giờ trước đó có sẵn trong nghệ thuật thị giác, nếu để khắc hoạ một cảnh đẹp một cách nhanh chóng, khi nó biến mất, và trở nên nổi tiếng như là một bài phóng sự- hoặc là để tạo ra một thành phần cấu tạo mang tính nghệ thuật bằng cân nhắc đặt mỗi thành phần vào đúng nơi trước khi lá chắn sáng được mở.
Tuy nhiên, một trong những hình ảnh khoả thân đầu tiên, mà được chụp bởi Hippolyte Bayard (1801-1887), lại chẳng có gì để làm với tính khiêu dâm hay bất cứ sự đánh giá kinh điển nào của hình dáng con người. Trong “Self- portrait Asa Drowned Man, Bayard đã miêu tả chân dung chính anh ta một cách trần truồng trừ một vài mảnh vải che trên người, ngồi ở tư thế sụp xuống hình như chết. Bayard đã sáng tạo ra kỹ thuật chụp ảnh riêng mang phong cách của anh ta cùng một thởi điểm với Louis Daguerre (1787-1851)
Nhưng cũng chính Daguerre và “phong cách Daguerre” đó đã nhận được sự thừa nhận từ Chính quyền Pháp. Khi sự phản tác dụng chống lại sự không công bằng, anh ta cảm thấy đã rất tận tâm rồi. Bayard đã sáng tạo nên bức ảnh này. Đó không chỉ là một bức ảnh khoả thân sử dụng chính trị đầu tiên, mà nó còn là một bức ảnh đầu tiên chỉ ra cơ thể con người trong một quang cảnh sân khấu. Sự thật thì nó có thể là bức ảnh đầu tiên về con người khoả thân. Khi mà phương pháp kỹ thuật của Daguerre’s cần một thời gian trưng bày thật lâu và bức ảnh của ông ta về cơ thể nữ giới năm 1839 đã đạt được bằng chụp ảnh một tượng điêu khắc.



Những hình ảnh khoả thân gợi tình
Vào đầu những năm 1840, những thấu kính và hoá chất đã được cải tiến tạo nên thời gian chờ ít hơn có thể một phút, hướng tới nghệ thuật vẽ chân dung phổ biến. Một sự tiến bộ khác là máy ảnh với hiệu quả 3 chiều, minh hoạ hình ảnh với 3 kích thước bằng trình bày hình ảnh 2 kích cỡ khác nhau nhẹ nhàng bên cạnh cái kia. Chúng không chỉ sử dụng cho các bức chân dung mà còn cho thấy những hình ảnh khiêu dâm và bí mật thực sự 


Hippolyte Bayard
Bức chân dung tự hoạ của chính anh ta như một người đàn ông chết đuối (1840) biểu hiện nỗi thất vọng của anh ta trong việc thiếu thừa nhận công việc của anh ấy
Hai trong những lời đề nghị nhiều nhất của phương pháp kỹ thuật mới này là F.J. Moulin (xấp xỉ 1800-1868) và Auguste Belloc (1850-1868). Cả hai nhà chụp ảnh người Pháp này dường như rất nổ lực ở mỗi thể loại khác nhau trong lĩnh vực ảnh khoả thân. Khoả thân học thuật, khoả thân tranh ảnh, bắt chước những tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng và những hình ảnh gợi tình, thậm chí là khiêu dâm. Những bức ảnh khoả thân mang tính học thuật của họ được sử dụng tham khảo cho các hoạ sĩ như Courbet và Delacroix, và cả hai người này đều là những người tiên phong trong chụp ảnh nghệ thuật đẹp.
Sau sự phát minh về thuật chụp ảnh câu hỏi được đặt ra là cơ thể con người nên được mô tả như thế nào. Trong các bức tranh, thông thường thì truyền thống chỉ ra tượng khoả thân chỉ trong các hình thức của huyền thoại, tưởng tượng, tôn giáo và các khung cảnh truyện ngụ ngôn, mà cho mượn cái áo choàng tôn kính cho hành động nhìn vào cái gì đó mà thường có trong các nội dung tình ái. Bước ra khỏi những nội dung này và làm một cách thực sự, ảnh khoả thân nghệ thuật chắc chắn sẽ hướng tới ý nghĩa tình ái nhiều hơn. Rất nhiều thợ chụp ảnh cũng như những người ẩn danh đã thăm dò hoạt động tình dục của con người, và một số bức ảnh của họ vẫn còn gây sốc thậm chí đến ngày nay. Họ chỉ ra không chỉ vẻ đẹp của người mẫu mà còn về nhu cầu, mong muốn tình dục của họ nữa và thường dứt khoát các hoạt động- một chủ đề đó là sự tái xụất hiện trong quang cảnh nghệ thuật giữa thế kỷ 20.


Vịêc sản xuất những bức ảnh khoả thân gợi tình và khiêu dâm nhanh chóng phát triễn trên khắp thế giới, thành một ngành kinh doanh phát đạt để mang lại sự ngon miệng cho mỗi bộ phận của cộng đồng, cho dù chính thức ủng hộ hay tồn tại bất hợp pháp, phụ thuộc vào những gì là chấp nhận được theo pháp chế địa phương.

Auguste Belloc

Phép chụp hình Dage màu bằng tay là một phần của lắp đặt hình nổi 3 chiều của 2, tiêu đề của tên sách là “ femme nue allonggee sur un canape” , được tạo ra vào giữa năm 1850. Những hình ảnh khoả thân như thế này thường được sử dụng và thậm chí được uỷ quyền bởi các thợ sơn, và chúng được để trong album.




Hình ảnh khoả thân mang tính khoa học
Trong khi thể loại của ảnh gợi tình đang phát triển và các hoạ sĩ đang thảo luận về cách sử dụng con người trong xu huớng mới này, thì những thợ chụp ảnh khác tìm kiếm để chỉ ra các khả năng có thể khác của nhiếp ảnh bằng khoa học và kỹ thuật. Tương ứng, ở Mỹ và Pháp, Eadwead Muybridge (1830-1904) và Etienne-Jules Marey (1830-1904) đã trình bày các thí nghiệm với một khoảng thời gian rất ngắn- một loạt các bức ảnh về các vật thể đang chuyển động tại một khoảng thời gian lập đi lập lại- trong đó cơ thể khoả thân trở thành một vật thể hoàn hảo mang tính nghệ thuật cũng như khoa học. Sự di chuyển bắt được trong khoảng thời gian quá ngăn đó quá nhanh để mắt có thể nhìn được, nền đen cho phép sự so sánh của các vị trí khác nhau mà cơ thể giả vờ đang cử động.
Một điều tra mang tính khoa học phổ biến khác của thế kỷ 19 là nhân loại học, các nhà khoa học rất háo hức xây dựng một bản thu âm chụp ảnh về con người mà là trung tâm nghiên cứu của họ. Khi du lịch trở nên dễ dàng hơn, họ rất tò mò về những miền đất bên ngoài đang phát triển. Những bức ảnh từ nước ngoài, thường từ các lục địa của người Châu Phi, Châu Á rất lôi cuốn người xem phương Tây về những hình ảnh của con người khoả thân một phần. 




Kiểu hình ảnh và sự lôi cuốn về con người và văn hoá xa xôi đã tồn tại trong các bức tranh vẽ và tượng điêu khắc lâu đời trước khi thuật chụp ảnh được phát minh ra. Tuy nhiên, xu hướng mới đã đưa những hình ảnh này một sự đảm bảo có tính xác thực mà có kết quả trong nghệ thuật nhiếp ảnh của mỗi dân tộc. Những bức ảnh con người gần gũi với tự nhiên, cùng với giá trị văn hoá và ý tưởng về tình dục khác nhau, đã trở nên rất phổ biến với người dân Phương Tây về tính khoa học, hệ tư tưởng, và tất nhiên, cũng là những lý do rất nghệ thuật và gợi tình từ những năm 1860 cho đến thế kỷ 20. Mặc dù một số thợ chụp ảnh có cách tiếp cận khoa học, rât nhiều bức ảnh cũng có thể được gọi là “những hình ảnh mang tính dân tộc”. Quan điểm của người nước ngoài, những ý tưởng lãng mạn, và khả năng tưởng tượng tiến sát gần đến phân biệt chủng tộc và dân tộc học, thường nói nhiều hơn về văn hoá của thợ chụp ảnh và sự tưởng tượng của họ hơn là về văn hoá của người nước ngoài và con người bản địa.



Cách tiếp cận này có thể được tìm thấy trong tác phẩm của Rudolf hehnert (1878-1948)
Và Ernest Landrock (1878-1966). Được sinh ra ở Bohemia (rồi một phần của đế quốc Austro-Hungarian), Lehert đã gặp Landrock

Eadwead Muybridge
Nghiên cứu sự vận động của một vận động viên vào tháng Ba đã được tạo nên tại California năm 1900 là một trong những nghiên cứu vận động của Muybridge. Bị ảnh hưởng bởi tác phẩm của Etience-Jules Marey. Nó đã đạt được cách sử dụng một cách cẩn thận bằng thời gian của máy Camera đa năng.
một người Đức, ở Tunisia năm 1904. Hai xưởng chụp ảnh cùng được thành lập tại Tunis, với Lehnert là người chụp ảnh còn Landrock làm giám đốc của xưởng. Sau đó họ cùng làm ăn ở Cairo, bán bưu thiệp và in ấn những phong cảnh sa mạc lãng mạn, những đoàn người Bedouin và các cô gái khỏa thân hoàn toàn hay một phần.
Vào những năm đầu của thế kỷ 20, trong khi cơ thể khoả thân có thể được chỉ ra dưới dạng catologue nghệ thuật và khoa học, bức vẽ chân dung thay vì tình dục đơn thuần cũng là cấm kị. Ernest James Bellocq (1873-1949) đã chụp ảnh gái mại dâm tại đại hạt đèn đỏ của New Orleans vào đầu những năm 1900, nhưng dường như chưa bao giờ phải in từ âm kính 10 x 8 inch. Mặc dù các người mẫu tạo dáng một cách đầy tự hào trước máy Camera, khuôn mặt của họ thường bị xé toạc ra, có lẽ để bảo tồn danh tính của họ. Đó chỉ là vào những năm 1960 mà một số lời từ chối đã được phát hiện và xuất bản bởi nhiếp ảnh gia Lee Friedlander.
Nhiếp ảnh làm thoả mãn nghệ thuật

Kể từ khi xuất hiện, thuật nhiếp ảnh đã có những hiệu quả tích cực cho các thợ sơn (hoạ sĩ) và nhà điêu khắc, những người mà có rất nhiều cuốn sách với hình ảnh khoả thân ở các tư thế và bố trí khác nhau luôn sẵn sàng. Giữa năm 1880, điều này dẫn tới sự vận động cho việc thừa nhận thuật nhiếp ảnh như là môn nghệ thuật, tên gọi là chủ nghĩa tranh ảnh. Mục tiêu của các nhà làm tranh ảnh là để thành lập việc in ấn ảnh nghệ thuật như là một bộ môn nghệ thuật xác thực. Vì thế họ sáng tạo ra các sản phẩm mà gần gũi như các bức tranh vẽ, về cả nội dung và hình thức. Những bức ảnh như vậy sẽ phải trải qua một bài thử nghiệm về sự chỉ trích ở mỗi góc độ nghệ thuật khác nhau: hài lòng vế thành phần cấu tạo, màu sắc, chất lượng, âm thanh, ánh sáng, và phải có sự quyến rũ, và thu hút một số cảm xúc của cá nhân con người đối với nhà nhiếp ảnh.
Những hình ảnh của những người mẫu khoả thân không phải là các bức chân dung, thay vào đó chúng làm lộ ra như kể chuyện và chủ nghĩa tượng trưng và nó biểu đạt cảm xúc cũng như mơ ước của nhà nhiếp ảnh, hơn là cố gắng để sản xuất.
Rudolh Lehnert
Fathma, de la tribu des Ouled Nail, máy quang báo từ khoảng năm 1904. Trong xưởng phim của anh ấy ở Tunis đã chụp rất nhiều những hình ảnh khoả thân khiêu gợi đẹp kì lạ như thế này.

Robert Demachy
“Tranh đấu” (1904) được in với quá trình của chất Gôm đicromat, mà cho phép sử dụng màu sắc phảng phất. Những nhà vẽ tranh như Demachy đã dùng một đặc ân là tập trung hình ảnh và kỹ thuật in ấn mà làm cho tác phẩm của họ giống như bức tranh.
Các hình ảnh to hết cỡ, họ làm mềm ảnh in bằng sử dụng ống kính tập trung sự mềm mại và sửa soạn công phu cho quá trình in ấn.
Robert Demachy (1859-1936) là đại diện nổi tiếng nhất của chủ nghĩa tranh ảnh tại Pháp, trong khi Edward Steichen (1879-1973), Frank Eugene (1865-1936), và Heinrich Huhn (1866-1936) là những người đề xuất được biết đến nhiều nhất tại Mỹ, Đức cũng như Australia. Có một cách tiếp cận giống nhau giữa họ đối với cơ thể phụ nữ, không chỉ trong kỹ thuật in ấn mà còn trong xu hướng vẽ chân dung của các người mẫu trong một không gian như giấc mơ. Ý định của họ là để trình bày sự khoả thân ở hình thức lý tưởng hoá để làm cho người xem phản ứng lại với ý nghĩa của hình ảnh hơn là kích thích ham muốn.

Thuật nhiếp ảnh tìm thấy hướng đi của nó
Xung quanh khoảng năm 1910, mục tiêu của các nhà vẽ tranh là copy cái nhìn và cảm giác của bức tranh và làm nên một chương mới của lịch sử nhiếp ảnh. Phản ứng lại những cách tiếp cận không thuộc về nhiếp ảnh, một số nhiếp ảnh gia đổi hướng tới những gì trong sáng, thẳng tắp: Thực tế chính nó đã trở thành vật thể hơn là trở thành sự lý tưởng hoá, sự thăng hoa của nó. Được xem như là một môn nghệ thuật, nhiếp ảnh cũng không cần thiết phải giả, nhái lại sơn vẽ thêm nữa.
Những người theo chủ nghĩa tân thời đã chụp ảnh vật thể của họ cho chính phẩm chất của mình cùng với các phương pháp kỹ thuật đặc trưng tới xu hướng thuật nhiếp ảnh. Cơ thể khoả thân được trình bày bay giờ như là quyền cá nhân của họ, được sử dụng ở một cách biểu tượng với sự tác động lẫn nhau của các đường nét và góc cạnh. Với những hoạ sĩ như là hoạ sĩ người Australia Rudolf Koppitz (1884-1936) và hoạ sĩ người Séc Frantisek Drtikol (1883-1961), ảnh khoả thân đã trở thành một dáng vẻ mà tạo nên thành phần cấu tạo mang tính hình học và tương phản, nó vẽ nên sự ảnh hưởng của họ từ xu hướng lập thể, mặc dù họ vẫn sử dụng kỹ thuật in mềm mại. Những nhà nhiếp ảnh khác cũng tìm kiếm chất lượng ảnh không chỉ trong thành phần cấu tạo mà còn trong kỹ thuật in.
Trong những năm 1920, phong trào Siêu thực bằng nghệ thuật mắt nhìn và văn hoá được sinh ra như phản ứng chống lại phân biệt chủng tộc trong văn hoá và chính tri Châu âu, các thành viên của phong trào tin rằng, rút cục thì đã dẫn tới chiến tranh Thế giới thứ I. Bị ảnh hưởng bởi Freud, mục tiêu của Chủ nghĩa Siêu thực là để làm lu mờ đi những đường nét giữa ý thức và không có ý thức và bày tỏ hình ảnh khi nó được tiết lộ trong các giấc mơ. Họa sĩ người Pháp Andre Breton (1896-1966) và bạn của anh ta đã sớm phát hiện ra những khả năng của nghệ thuật vốn có trong nhiếp ảnh, đặc biệt là là trong nghệ thuật cắt gián ảnh. Trong công việc của họ, sự hiện hữu của cơ thể con người chụp lên một cách huyền bí và có cảm giác khiêu dâm. Bằng việc sử dụng những hiệu quả cơ bản mà xu hướng mới mang lại- liệu mắt của những con chim hay là độ dài ngắn hay là việc sử dụng của gương soi và kỹ thuật trong phòng tối ví như là sự làm hỏng vì phơi quá- cơ thể có thể sẽ được xem trong cái lốt khác thường.
Nhiếp ảnh gia người Hungary Andre Kertesz (1894-1985) sử dụng những cái gương soi làm nền rất đẹp trong chuỗi ảnh “Méo mó” để làm biến dạng đi cơ thể phụ nữ. Tại Mỹ, Edward Weston (1886-1958) đã tạo ra những hình ảnh với các khúc đoạn của cơ thể, thường sử dụng theo hướng viễn cảnh, trong khi cùng một thời điểm đó như là Alfred Stieglitz (1864-1946) và Imogen Cunningham (1883-1976) đã kết hợp hình học và sự trừu tượng trong các cảnh khiêu dâm trong ảnh của họ

Andre Kertesz
Những người theo chủ nghĩa tân tiến tìm kiếm để mở rộng sự hạn chế của xu hướng ảnh nghệ thuật. “Distortion số 60 (1993) là một trong những sêri mà Kertesz đã đặt sự méo mó của chiếc gương trong việc biến đổi người mẫu của anh ấy thành sự sáng tạo trừu tượng.
Man Ray (Emmanuel Radnitsky, 1890-1976) là người tiên phong ứng dụng kỹ thuật trong sản xuất những bức ảnh siêu thực bằng cách sử dụng các thao tác bằng tay trong phòng tối. Được sinh ra ở Philadelphia, ông bắt đầu sự nghiệp hoạ sĩ của mình là một thợ sơn trước khi chụp ảnh vào năm 1916. Năm 1921 ông chuyển tới Pari, nơi mà ông đã sống hầu hết khoãng thơi gian còn lại của mình. Ông nổi tiếng trong việc phát triển (với người yêu của ông ấy và trợ lý Lee Miller) quá trình phơi ảnh lâu quá. Ở điều này việc cấm đoán và in ấn được bộc lộ thoáng qua tới ánh sáng và là một kết quả của âm thanh được bảo tồn đặc biệt, thường tạo ra các hiệu quả trong phác thảo đường nét của cơ thể trong các nghiên cứu về thuật khoả thân của anh ấy. Sự nghiệp của Man Ray cũng xoay quanh việc chụp ảnh thời trang và quảng cáo.
Những thử nghiệm đồ hoạ và các cuộc thăm dò khác với xu hướng chụp ảnh nghệ thuật và vẫn còn rất phổ biến trong những năm 1940 và 1950, và thường được giới thiệu các thành tố mới, ví dụ như, những cảnh đẹp tự nhiên trong tác phẩm của Nhiếp ảnh gia người Anh Bill Brandt (1904-1983), trong chuỗi chụp các bức ảnh khoả thân trên bờ biển East Sussex của mình, ông ấy đã sử dụng ống kính góc độ rộng chụp cận cảnh, tạo ra sự méo mó dị dạng của cơ thể, và in hình ảnh bằng màu đen trắng với độ tương phản cao. Những cơ thể trắng đáng chú ý này chụp ở miền quê nước Anh dường như là một phần của ảnh đẹp- khỏa thân quay về với tự nhiên- sự tinh tế tự nhiên của nền văn minh.

Man Ray
Man Ray thì nổi tiếng với các hình ảnh mà bị phơi quá lâu của mình, những bức ảnh được làm bằng cách phơi ra nhanh chóng với ánh sáng âm trước khi nó được lắp hó học. Natacha được chụp khoảng năm 1930, đã tồn tại trong một phiên bản xác thực cũng như trong phiên bản tiêu cực mà được chỉ ra ở đây.

Bill Brandt
Khoả thân, ở bãi biển East Sussex (1957) là một trong chuỗi các sêri hình ảnh mà trong đó Brandt để người mẫu của mình nằm trên bờ biển đá và tạo nên một hình mẫu giống như điêu khắc cùng với việc sử dụng ống kính góc độ rộng và chỗ đứng nhìn tốt.

Khoả thân và chủ nghĩa kinh điển

Vẻ đẹp các bức tượng của Hy lạp và Thành Rome cổ xưa đã truyền cảm hứng cho các hoạ sĩ và nhiếp ảnh gia xuyên suốt lịch sử, và đến thế kỷ 20, sức ảnh hưởng cổ điển đã được sử dụng trong nghê thuật, chính trị, và thậm chí trong thơ tình. Đầu thế kỷ, phong trào khoả thân đã ca ngợi vẻ đẹp hình thức của con người với những hình ảnh của những huấn luyện viên thể dục trẻ trung khoẻ mạnh dưới ánh nắng và những cảnh đẹp nguyên sơ, trong khi đó năm 1927, Eli Souyoultzoglou-Seraidari (1899-1998) được biết đến là Nelly’s đã chụp những vũ công người Nga Nikolska và Mona Paiva đang khiêu vũ trần truồng giữa những cây cột của Oarthenon cứ như là họ đang hoá thân vào những kiếp người cổ xưa, những hình ảnh của các vũ công nữ khoả thân của Bà đã tạo nên một vụ rắc rối nhưng cũng không làm mất đi danh tiếng của bà ấy. 
Khi mà cơ thể con người khoả thân hoàn toàn là chủ đề, tình dục có thể vẫn được tìm thấy trong nhựng bức ảnh chụp riêng tư. Nhiếp ảnh gia người Đức Herbert List (1903-1975) đã chụp ảnh người đàn ông khoả thân đã dựng lên bối cảnh cổ xưa của người Hy Lạp trong kiểu chụp ảnh mà bị ảnh hưởng từ văn chương đương thời, đặc biệt là Jean Cocteau. Những hình ảnh đồng tính luỵến ái với góc độ rộng và độ tương phản cao của người thanh niên được đặt kề với những bức tượng cổ kính cho thấy quan điểm không bị ảnh hưởng bởi thời gian tạo nên mức độ quan trọng bằng nhau như một ngôi chùa và cơ thể. Những bức ảnh của anh ấy sẽ không bị bài mòn bởi thời gian cho tới sau khi ông ấy mất. 
Trong những năm 1930, chế độ chính trị đã sử dụng những hình ảnh của các vận động viên khoả thân để chỉ ra quyền uy tối cao của họ đối với dân chúng. Cơ thể con người thì rất hoàn hảo và khoẻ mạnh, tâm trí hoàn toàn phục vụ vì mục đích cao hơn là phục vụ đất nước. Các kinh nghiệm của các nghệ sĩ của Dadaists Surrealist được xem như là sự thoái hoá trong các quốc gia như Hít le- Đức và Stalin của Xô viết, và rất nhiều người như thế ở châu Âu và Mỹ.
Người khoả thân được chụp bằng phong cách quay trở lại thời kỳ huy hoàng của thời cổ xưa mà ban tuyên truyền rất quan tâm, nó không chỉ gây chú ý là được làm bởi Leni Riefenstahl (1902-2003). Bà ấy đã chụp thế vận hội Olypic Berlin năm 1936 và bộ phim Plympia nổi tiếng của Bà là ca ngợi các vận động viên của Đức trong các bài thơ anh hùng, cuốn sách ảnh của bà ấy với tên gọi “ Schonheit im Olypischen Kampf, thì kém nổi tiếng hơn. Những hình ảnh người đàn ông khoả thân đẹp cùa bà được chụp dưới mặt trời mới hé mở, mang lại cho bà sự đồng ý của Hítle 

Leni Riefenstahl

Lebendige Antike (1936), in màu bạc trong suốt của vận động viên thể thao thi 10 môn người Đức Erwin Huber được Riefenstahl đặt chụp ở tư thế như bức tượng sống cổ xưa, thể hiện được các ý tưởng của Hy Lạp cổ kính xưa.
Phần còn lại trong sự nghiệp của Bà. Tuy nhiên, rút ra từ nội dung chính trị của họ, những hình ảnh của Riefenstahl cho tới ngày nay vẫn được ngưỡng mộ về phương pháp kỹ thuật và vẻ đẹp của con người- mặc dù Bà ấy chỉ chụp như thế đó, song nó thật hoàn hảo. Ít sự bất đồng trong các bức ảnh của bà về Nuba, một bộ lạc cổ xưa ở Sudan, mà vẻ đẹp, truyền thống, và lễ nghi của họ Bà đã thu âm được trong nhiều năm của những năm 1960, một lần nữa cùng với sự đặc biệt tập trung vào những người sở hữu cơ thể đẹp tuyệt vời
Kiểu tài liệu

Sau nỗi kinh hoàng của Thế chiến thứ II, tính ham muốn và tính nhạy cảm được nhấn mạnh nhiều hơn trong các bức tranh khoả thân. Các nghệ sĩ ngày nay còn cho biết tên của các người mẫu của họ, một số người mẫu là vợ của họ. Ví dụ đặc trưng tiêu biểu nhất là Nhiếp ảnh gia người Mỹ Hary Callahan (1912-1999). Ông đã tạo nên rất nhiều nghiên cứu về vợ của mình, đặc biệt là từ năm 1947 tới cuối những năm 1950, việc sử dụng các phương pháp kỹ thuật đa dạng và đặt cả trong nhà và ngoài cảnh đẹp thiên nhiên. Ngày nay sêri ảnh này có một số được đánh giá là phần quan trọng nhất trong tác phẩm của Ông, với các bức ảnh mà nói lên sự mật thiết, sự tin tưởng và tình yêu giữa họ
Nghệ sĩ người Mỹ Diane Arbus (1923-1971) cũng chụp hình ảnh khoả thân trong thiên nhiên trong loại tài liệu thực suốt những năm 1950 và 1960. Arbus nổi tiếng vì sự nhạy cảm của cô đối với cá nhân con người người mà sống ngoài rìa xã hội và cho sự quyến rũ mê hoặc của mình với bức tranh kỳ cục và cách ly xã hội, những người trong rạp xiếc.
Harry Callahan

“Eleanor” (1948), sơn màu bạc trong suốt. Callahan rất ấm áp và nhạy cảm với chân dung của vợ Eleanor trong nhiều năm, và đã tạo ra một trong những nhật ký bằng mắt nhạy cảm đầu tiên, biểu hiện trong nhà của bà, trên con đường thành phố và trong cảnh đẹp.
Những người khổng lồ, những người tí hon, người chuyển giới tính, người có vấn đề về tinh thần là một aphần trong phòng trưng bày chân dung của bà tại Mỹ. Ngược lại, những bức ảnh của Bà ấy chụp những kiều dân khoả thân chỉ ra cuộc sống hằng ngày của các gia đình Mỹ, nhưng không bao gồm những người mà Bà vẽ chân dung không quần áo, và kết quả của xu hướng này, người xem không chú ý lắm đến sự khoả thân mà họ quan tâm nhiều hơn đến tư thế ảnh chụp và môi trường xung quanh, Arbus chụp cơ thể con người không hoàn thiện nhưng quan tâm đến hoàn cảnh của họ hơn là ý nghĩa tình dục. Mặc dù sự lạnh lẽo trong phong cách phim tư liệu, nhưng sự thấu cảm thực sự là điều đơn giản trong cách tiếp cận của Bà ấy đối với vật thể bên ngoài dòng chảy của xã hội trong cả sự mẫu mực và sự cảm động.

Chụp ảnh thời trang

Cuối của những năm 1930, các nhiếp ảnh gia thời trang bắt đầu nhìn các người mẫu không chỉ đơn thuần là các con ngựa mặc quần áo mà treo quần áo của nhà thiết kế lên, mà còn là vật thể chủ đề trong quyền hạn của họ. Làm việc cho tờ Vogue và Harper’s Bazaar, Erwin Blumenfeld (1897-1969) đã thành công trong việc liên kết những người đi tiên phong cho bố cục của bức tranh và việc sử dụng ảnh hỏng vì phơi lâu quá với ảnh thời trang. Công việc của ông ấy mô tả thời trang trong một cách đồ hoạ với sự tương phản của quần áo và cơ thể của người mẫu cho hướng tập trung chính. Ông ấy rốt cuộc chỉ nhấn mạnh đến chính cơ thể của các người mẫu, cho Blumenfeld chụp ảnh một số hình ảnh khoả thân đầu tiên mà chưa bao giờ được thấy trên Vogue trước đó. Cách sử dụng nền của ông ấy rất phù hợp với trang phục và đã tạo ra một không gian tràn khắp hình ảnh. Ông đã phát minh ra vũ trụ của con người mà vẫn còn ảnh hưởng tới xu thế chụp ảnh thời trang ngày nay.
Horst P. (Paul) Horst (1906-1999) là người đầu tiên đạt được tiếng tăm trong công chúng cho nghệ thuật nhiếp ảnh của mình “ the Mainbocher corset” đã xuất hiện trên tạp chí Vogue năm 1939. Mặc dù không phải là hình ảnh khoả thân, nhưng hình dáng đồng hồ cát được nhấn mạnh bởi sự phối hợp màu sắc sáng tối và dải ruy băng buộc quanh ngực cô ấy tạo nên sự khoả thân. Trên đầu tóc được quấn lại như hình cong, người mẫu chấp nhận cái nhìn chằm chằm của chúng ta, giống như tội đồng loã với nhìn trộm người khác. Horst đã chụp rất nhiều hình ảnh khoả thân trong tư thế này, bằng cách sử dụng một vài ánh sáng ở xưởng phim để tạo nên một phong cách hoà hợp giữa ánh sáng và hình bóng.
Trong khái niệm thời trang mới này, cơ thể trở thành điểm nhấn quan trọng nhất, và trang phục chỉ là số 2, những hình ảnh của Horst và Blumenfeld minh h
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 15 trong 3 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Được đánh giá 5/5

Ý kiến bạn đọc