trong khi chim ta chụp cũng bằng siêu zoom thì lại quặt quẹo mờ nhạt dư lày, quả thật là ức chế vãi ra.
Đặt vấn đề chi giới hạn trong hiện tượng đơn giản thế thôi nhưng nó là cả một hệ quả của lối suy nghĩ, thói quen của người cầm máy.
Sai lầm thứ nhất : zoom có nghĩa là kéo nó lại gần ta.
Điều đúng đắn là ngay cả với máy cảm biến fullframe ta vẫn phải cố gắng lại gần chủ thể càng nhiều càng tốt, trong khi cái máy siêu zoom với cảm biến tý hon thì không phải để chụp ảnh chân dung với xóa phông mù mịt, việc đứng xa và zoom hòng đạt được cái mục đích xóa phông sẽ giết chết chất lượng hình ảnh của bạn về mặt chi tiết và sắc nét và không chỉ giết một lần mà giống như giết xong hiếp, hiếp xong lại đốt xác… cứ như thế.
Bên trái là lens fix f1.4-33mm còn bên phải là một phát bắn trộm của siêu zoom từ xa.
Sai lầm thứ hai: thích là chụp bất kể thời điểm và bối cảnh thuật lợi hay không
Sai lầm thứ ba: siêu zoom có nghĩa là vạn năng
Khi cảm biến quá nhỏ về mặt kích thước vật lý thì dù cho điểm ảnh có nhiều, chất lượng ảnh vẫn kém cỏi về độ chi tiết hình ảnh, về độ sâu của màu sắc v.v.
Khi ống kính đa năng mà giá thành buộc phải thấp, chất lượng ống kính tất nhiên rất hạn chế, may mắn thay ống kính Fujinon dùng trong dòng siêu zoom của Fujifilm vẫn còn cho chất lượng ảnh chấp nhận được dù không thể đạt đến mức gọi là xuất sắc trong mục tiêu nào đó như ống kính chuyên dụng đắt tiền.
Cho nên sử dụng máy ảnh siêu zoom là ta phải biết tự giới hạn đối tượng chủ thể, bối cảnh, tự giới hạn yêu cầu về chất lượng ảnh và khả năng thể hiện của máy. Khi đó sẽ có sự hài lòng tương xứng.
Sai lầm thứ tư: chụp ảnh nghĩa là nhắm và chụp (Point and Shot)
Hầu hết các máy siêu zoom có yêu cầu sử dụng phức tạp hơn máy du lịch PnS thông thường và để làm chủ thiết bị, chúng ta ít nhất phải hiểu các khái niệm cơ bản của nhiếp ảnh như khẩu độ, tốc độ, độ nhạy sáng, tiêu cự là gì cho đến mối quan hệ và sự ảnh hưởng của các thông số này lên ảnh chụp như thế nào. Ngoài ra cũng như mọi thiết bị khác, ta cần nắm rõ cách sử dụng cũng như tính năng, các hạn chế cơ bản của máy ảnh ta đang dùng. Hầu như mọi thứ ta cần đều có thể tìm ra nhanh chóng trên mạng Internet hoặc từ nhà sản xuất, nhà cung cấp. Vấn đề là ta có quan tâm hay không?
Thay cho lời kết luận
Đặc điểm của máy này là gì?
– Cảm biến nhỏ 1/2.3″ kiểu BSI Cmos : cảm biến nhỏ tất nhiên ảnh không thể chi tiết và có dải DR đủ rộng để cho không gian màu sắc đủ lớn. Tuy có nhạy sáng hơn CCD tương đương nhưng chất ảnh thì không có gì nổi trội và đặc biệt là chụp thiếu sáng vẫn rất kém.
– Ống kính khẩu lớn nhất 3.1: nghĩa là tính năng wide khá hạn chế và DOF tại tiêu cự bé nhất vẫn khá dày. Ngoài ra khẩu độ bé thì ánh sáng vào ít, càng làm cho khả năng yếu kém khi chụp thiếu sáng trầm trọng hơn.
– Kiểu chống rung là sensor-shift: sensor shift chỉ phù hợp với kiểu máy zoom ít hoặc ống tiêu cự cố định vì khi zoom càng xa, biên độ dao động càng lớn và sensor thì không thể dịch chuyển quá xa ứng với trường hợp zoom cực đại, điều đó có nghĩa là khả năng chống rung giảm khi zoom càng cao, khác hẳn với kiểu chống rung quang học.
– Kiểu lấy nét tự động Contrast-Detection AF: vốn có đặc điểm chính xác cao hơn Phase-Detection AF nhưng tốc độ chậm, và đặc biệt rất ngu ngơ khi gặp các chủ thể có độ tương phản thấp, hoặc chụp khi ánh sáng kém trong khi số điểm lấy nét thì lại không nhiều. Khi chụp một mảng màu nhẹ nhàng có biến đổi gradient thấp hoặc nhóm chi tiết có tần suất mẫu lặp lại khá nhiều và dày như mắt lưới, hoa văn thì khả năng lấy nét kiểu Contrast-Detection sẽ gặp rất nhiều hạn chế.
– Không có chế độ zoom tay, lấy nét tay: nghĩa là khi gặp một số hoàn cảnh đặc thù thì …. bó tay.
Và còn nhiều vấn đề nữa nhưng biết làm sao được khi đó chỉ là một máy siêu zoom tầm thấp..
Nếu ta ý thức được sự hạn chế của máy ảnh ta cầm và ta hiểu rõ cách để tránh né những điều hạn chế đó cũng như làm chủ trong việc sử dụng thì không có lý do gì ta không thể có những bức ảnh đẹp từ chiếc máy ảnh đó, ít nhất là với ta.